Năm Tháng Phù Du

Bỗng dưng lưu lạc ven trời
Nghe mình lận đận, nghe đời phù vân
Chén trà phố lạ bâng khuâng
Để nghe hạt bụi dưới chân cũng buồn
Nghĩ hoài, ai để nhớ thương
Khi sông đời cứ vô thường mà trôi
Mươi hôm, một cuộc luân hồi
Mai về trời cũ, mỉm cười lãng quên.
✳️Toại Khanh✳️

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ta hỏi Phật ?!

Hãy Là Chính Mình